CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba


Phan_70

“Không cần nóng vội”. Thẩm Thiên Lăng rửa sạch một quả dại cho hắn. “Chuyện này muốn vội cũng không được”

Đứa trẻ nghe lời gật đầu, lại quan tâm hỏi. “Tần cung chủ thế nào rồi?”

“Hắn không sao, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều chút thôi”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Cho nên ngươi và tiểu phượng hoàng không được làm ồn hắn”

“Được”. Đứa trẻ rất hiểu chuyện, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

“Muốn nói gì?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Ta muốn hỏi một việc”. Thẩm Hàm cực kì thấp thỏm.

“Ừ, hỏi đi”. Thẩm Thiên Lăng ngồi xuống băng ghế cạnh hắn.

“Ta muốn hỏi, nếu như đã có một sư phụ, có thể học võ của sư phụ khác không?”. Thẩm Hàm rất thận trọng.

Thẩm Thiên Lăng nhéo mặt hắn. “Ngươi muốn theo Thiếu Vũ học võ đúng không?”

Đứa trẻ ngượng ngùng gật đầu.

“Môn phái khác thì không thể, nhưng trường hợp này nhất định có thể”. Thẩm Thiên Lăng thề thốt, đây là người một nhà!

“Thật sao?”. Mắt đứa trẻ lập tức sáng lên. “Thật sao, ngươi không gạt ta chứ?”

“Đương nhiên”. Thẩm Thiên Lăng nhéo nhéo mặt hắn. “Ngươi muốn học cái gì của Thiếu Vũ?”

Đứa trẻ vui vẻ nói. “Hô mưa gọi gió”

Thẩm Thiên Lăng: …

Lời đồn trong dân gian đúng là lừa đảo chết người mà!

“Có thể không?”. Đứa trẻ rất chờ mong.

“Những chuyện này đều là nói bậy thôi”. Thẩm Thiên Lăng kiên nhẫn giải thích.

“Nhưng tất cả mọi người đều nói là thật, còn có người bảo đã tận mắt thấy”. Đứa trẻ vỗ vỗ áo đứng dậy, chỉ một ngón tay lên trời. “Giống thế này nè!”

Vừa dứt lời, bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm.

“Ngươi xem”. Thẩm tiểu thụ rất nghiêm túc. “Ngươi đã học được rồi”

Đứa trẻ: …

“Sét đánh rồi”. Thẩm Thiên Phong nhìn lên trời. “Chắc là sắp mưa, đến tửu lâu ăn chút gì đi”

“Ngươi đến tửu lâu đi”. Diêp Cẩn xoay người về phía khác. “Ta đi ăn mì”

“Chờ ta”. Thẩm Thiên Phong mua một cây dù bên vỉa hè rồi vội đuổi theo.

Quán mì trong góc đường vì sắp mưa mà không có mấy ai. Hai người ngồi xuống không lâu lắm thì trời mưa, Thẩm Thiên Phong cởi áo ngoài, khoác lên người Diêp Cẩn.

Diêp Cẩn cúi đầu ăn mì, không thèm nhìn hắn một cái.

Hai vợ chồng chủ quán vừa ăn vừa nói. “Cãi nhau sao?”

Diêp Cẩn: …

“Có cặp vợ chồng nào mà không cãi nhau”. Đại thẩm cực kì kinh nghiệm. “Giống như đôi ta, tối qua còn ầm ĩ một trận, hôm nay đã tiếp tục ân ái”

“Bọn ta không phải vợ chồng”. Diêp Cẩn buông đũa xuống.

Đại thẩm dùng ánh mắt “Ái chà ngươi đừng mất tự nhiên nữa, chúng ta đều hiểu” nhìn hắn!

Diêp Cẩn trừng Thẩm Thiên Phong – lẽ ra đừng đi chung, lão tử muốn yên tĩnh ăn một tô mì cũng không được!

Thẩm đại hiệp vô tội giơ tay đầu hàng.

Đại thẩm lập tức cười nói. “Ngươi xem vị đại hiệp này thương ngươi biết bao nhiêu”

Đầu Diêp Cẩn kêu ong ong, cúi đầu ăn một ngụm mì lớn.

Mùa hè trời mưa không theo quy luật, vốn chỉ là mưa bụi, trong chốc lát lại bắt đầu cuồng phong ào ạt, hạt mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống. Quán mì rõ ràng không chịu nổi, hai vợ chồng vội vã thu dọn về nhà. Xung quanh không có chỗ trú mưa, Thẩm Thiên Phong bế Diêp Cẩn lên, chạy đến một quán trọ gần đó.

Vì vậy dân chúng đang uống trà trú mưa trong quán trọ đều tận mắt thấy hình ảnh kinh hoàng “Thẩm đại hiệp ôm Diệp cốc chủ lo lắng chạy vào quán trọ, đồng thời muốn một căn phòng thượng hạng”! Mọi người đồng loạt tỏ ra rằng Diệp cốc chủ hoàn toàn không lạnh nhạt ngạo kiều như trong lời đồn, mà rất e thẹn! Vẻ mặt Thẩm đại hiệp lúc đó cũng khó diễn tả thành lời, vừa nhìn đã biết là nhẫn nhịn thật lâu!

“Ánh mắt cũng tái xanh rồi”. Một người dân phát biểu.

Vì vậy sau đó một câu chuyện mới đã bắt đầu đồn ra trong thành, chủ đề trên sách cũng từ “Tần cung chủ giận dữ bắn chín mặt trời” đổi thành “Diệp cốc chủ canh gác Lôi Phong tháp”. Quả thật cảm động không chịu nổi! Mọi người đồng loạt nói rằng, sau khi đọc sách cả đêm, đôi mắt cũng phải khóc đến mù loà.

Đương nhiên cũng có chủ tiệm sách vì chuyện này mà bị ăn đòn! Bởi vì chuyện kể dân gian rất có hạn, để đuổi theo nhu cầu của quần chúng, bọn họ phần lớn đều lấy sách cũ đổi tên nhân vật mà in ấn. Nhưng kiểu này cũng có lúc in lộn, vì vậy trong sách hay xuất hiện cảnh tượng “Thẩm công tử run run cái đuôi xù khóc hức hức trên giường, kết quả Thẩm đại hiệp nổi lên thú tính cười tà mị”! Huynh đệ văn rất nặng khẩu vị biết không! Tuy quần chúng rất thích mới lạ, nhưng cái này cũng quá lạ rồi! Huynh đệ văn quả thật hù chết người! Vì vậy chủ tiệm sách thường bị đánh bầm dập, cực kì đáng thương!

Đương nhiên đây là chuyện sau khi hai người Thẩm Thiên Phong vào quán trọ, cũng không máu nóng bốc lên, lòng tham không đáy, dục vọng không được thoả mãn như mọi người tưởng tượng, mà chỉ đơn giản gọi nước tắm.

“Mau tắm sạch nước mưa đi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Quần áo cũng ướt rồi, sẽ lạnh đó”

Diêp Cẩn kéo bình phong qua. “Dám nhìn trộm lão tử sẽ đánh ngươi!”

“Yên tâm đi”. Thẩm Thiên Phong ngồi trên bàn. “Ta canh chừng cho ngươi”

Tắm thì có gì phải canh chừng! Diêp Cẩn thầm chửi trong lòng, sau đó nhanh chóng cởi sạch quần áo, nhấc chân bước vào trong thùng.

Nước ấm vừa phải, rất thoải mái.

Thẩm Thiên Phong ngồi trên bàn, sau khi dùng nội lực hong khô quần áo cho Diêp Cẩn thì gọi một bình trà Thanh Hoả Cúc, chậm rãi uống.

“Hắt xì!”. Diêp Cẩn hắt hơi.

“Cảm lạnh sao?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Không sao”. Diêp Cẩn vừa chuẩn bị bước ra thì trên đầu đột nhiên truyền tới một âm thanh xé gió.

“Cẩn thận!”. Còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Thiên Phong đã đá bay bình phong, bay tới ôm Diêp Cẩn ra khỏi thùng, dùng tay phải ôm chặt Diêp Cẩn vào lòng.

Một cục đá bay vào trong thùng tắm, văng lên một trận bọt nước.

Diêp Cẩn: …

Thẩm Thiên Phong: …

“Thẩm – Thiên – Phong!”. Diêp Cẩn nổi giận đùng đùng.

“Ta nghĩ có người đánh lén”. Thẩm đại hiệp ôm Diêp Cẩn không dám nhúc nhích.

Không… không mặc quần áo.

“Có người đánh lén chẳng lẽ lão tử không biết trốn sao?”. Diêp Cẩn gạt qua một quyền, thẹn quá thành giận mà nói. “Nhìn cái gì?”

Thẩm Thiên Phong nhanh chóng nhắm mắt lại.

Diêp Cẩn tránh ra khỏi hắn, ôm quần áo nhanh như chớp chạy vào trong màn.

“Chắc là con chim ngậm đá về làm tổ, kết quả nửa đường rớt xuống”. Thẩm Thiên Phong còn đang nhắm mắt. “Ta không phải cố ý muốn nhìn lén ngươi tắm”

“Câm miệng!”. Diêp Cẩn hung hăng ném qua một cái gối.

Thẩm Thiên Phong theo bản năng né tránh.

“Ngươi còn dám tránh!”. Diêp Cẩn giận dữ.

Thẩm đại hiệp đau đầu nhìn mảnh vụn đầy đất.

Nếu không né thì đầu đã nở hoa rồi…

“Dám nói cho người khác biết thì ngươi nhất định phải chết!”. Diêp Cẩn nghiến răng nghiến lợi, vừa thắt dây lưng vừa xuống giường.

Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ. “Ta không phải ngốc, sao có thể kể chuyện nhìn thấy ngươi tắm cho người khác biết”

Diêp Cẩn mang giày ra ngoài. “Quay về Phượng Hoàng sơn đi”

“Mưa tạnh rồi”. Thẩm Thiên Phong ở phía sau gọi hắn. “Chúng ta… cùng đi xem hội hoa đăng không?”

CHƯƠNG 118: LÀM RÕ!

“Xem xong hội hoa đăng thì sao?”. Diệp Cẩn hỏi.

Trong mắt Thẩm Thiên Phong có chút khó hiểu.

“Ta chỉ muốn nhắc rằng ngươi thiếu ta một lời giải thích”. Diệp Cẩn thản nhiên nói.

Lúc trước vì Tần Thiếu Vũ trọng thương mà việc này cũng kéo dài. Hôm nay hết thảy đều bình thường trở lại nên không có lí do trốn tránh nữa. Tuy trong lòng có dự cảm không phải việc gì tốt, nhưng không thể trốn cả đời, cái gì cần đối mặt thì phải đối mặt.

Thẩm Thiên Phong nghe vậy trong lòng không yên, suy nghĩ cũng rối loạn.

“Đổi ý không muốn nói rồi sao?”. Diệp Cẩn ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiên Phong.

Thẩm Thiên Phong lắc đầu. “Đã đáp ứng ngươi rồi, đương nhiên sẽ không đổi ý”

“Nói đi”. Diệp Cẩn tiện tay kéo một cái ghế qua định ngồi xuống thì đột nhiên bị Thẩm Thiên Phong kéo vào lòng.

“Làm gì vậy?”. Diệp Cẩn cau mày. “Trước khi nói rõ ràng không cho chạm vào lão tử!”

Một giây sau, Diệp Cẩn đã bị cưỡng hôn!

Cực kì đáng sợ!

Diệp Cẩn run lên một chút, đợi lúc phản ứng kịp muốn đẩy ra thì thắt lưng đã bị quấn chặt, đầu lưỡi giữa đôi môi nóng hổi, giống như định nuốt cả người mình vào!

Trúng tà sao! Diệp Cẩn nhắm mắt lại, quyết đoán tát qua một phát.

Cực kì tàn nhẫn!

Tiếng tát vang lên giữa phòng, Thẩm Thiên Phong rốt cuộc dừng lại.

“Ngươi uống lộn thuốc sao?”. Diệp Cẩn vừa lau miệng vừa giận dữ.

“Ta thật sự thích ngươi”. Thẩm Thiên Phong nhìn hắn.

“Nếu thích thì năm đó ngươi không chạy mất tăm như vậy!”. Diệp Cẩn lửa giận hừng hực. “Bây giờ chưa nói rõ ràng, muốn hôn liền hôn, đầu ngươi bị nước vào sao?”

“Sợ rằng sau khi nói xong, ngươi không thèm nhìn tới ta nữa”. Giọng Thẩm Thiên Phong hơi khàn.

“Cho nên trước hết phải tranh thủ chiếm đủ tiện nghi ư?”. Diệp Cẩn tiếp tục căm giận nhìn Thẩm Thiên Phong. Người này chẳng để bản thân chịu thiệt chút nào, đã vậy còn làm minh chủ võ lâm, đúng là ác bá!

“Trong thiên hạ, ta chỉ muốn đê tiện với một mình ngươi”. Thẩm Thiên Phong khó thấy được thẳng thắn như vậy.

Đừng tưởng nói mấy lời êm tai lão tử sẽ tha thứ cho ngươi! Diệp Cẩn vẫn ngồi trên ghế. “Cách xa ta ba thước!”

Thẩm Thiên Phong ngoan ngoãn lui về sau hai bước.

“Trước khi ta tha thứ ngươi, không được nhúc nhích”. Diệp Cẩn cực kì hung dữ. “Dám đụng ta nữa ngươi nhất định phải chết”

Thẩm Thiên Phong gật đầu. “Được”

“Nói đi”. Diệp Cẩn rót cho mình một chén trà Thanh Hoả.

“Trước khi gặp ngươi, ta đã từng theo triều đình ra sa mạc phía Bắc”. Thẩm Thiên Phong nói.

“Sau đó gặp được một cô nương?”. Diệp Cẩn lẩm bẩm.

Thẩm Thiên Phong sửng sốt. “Sao ngươi biết?”

“Khụ khụ”. Diệp Cẩn sặc nước trà, trợn to mắt. “Ta đoán mò theo tiểu thuyết, chẳng lẽ thật sao?”

Thẩm Thiên Phong: …

“Không cần nói nữa”. Diệp Cẩn đi ra ngoài. “Chúng ta đường ai nấy đi”

“Tiểu Cẩn”. Thẩm Thiên Phong vươn tay kéo Diệp Cẩn lại. “Ta không dám mong ngươi có thể tha thứ, nhưng tối thiểu hãy cho ta cơ hội nói rõ mọi chuyện với ngươi”

Diệp Cẩn lửa giận đùng đùng, ăn nằm lung tung với nhiều người là đồ cặn bã nhất!

Nói xong rồi lão tử sẽ thiến ngươi!

Mưa rào ngoài cửa sổ đã tạnh, khí trời mát mẻ gió nhẹ thổi qua, hoa đăng chập chờn trên sóng nước, nhuộm ra khung cảnh tình thơ ý hoạ. Nếu là bình thường, hội hoa đăng sẽ rất náo nhiệt, các cô gái mười tám đôi mươi e thẹn, tài tử phong lưu ngâm thơ, người bán hàng rong rao hàng, tôi tớ gánh đồ đi qua, dân chúng thả đèn hoa sen rồi qua cầu Đồng Tâm, nghĩ thôi đã thấy cực kì hài hoà tươi đẹp! Nhưng đây chỉ là bình thường mà thôi, hội hoa đăng đêm nay rất đặc biệt, bởi vì… cơ bản không có người!

Không có người thì rất hiu quạnh biết không!

Thỉnh thoảng có mấy tú tài đi tới, đều cảm thấy cực kì mất mát!

Nhưng dân chúng rõ ràng không quan tâm đến việc tú tài có mất mát hay không, mà họ quan tâm đến Thẩm đại thiếu và Diệp cốc chủ! Mọi người đồng loạt tụ tập ở đại sảnh quán trọ, ăn cơm tối xong thì cắn hạt dưa, dù thế nào cũng không chịu đi. Mặc dù chủ quán đã đê tiện mà tăng giá trà nước gấp ba rồi gấp năm lần, mọi người cũng cảm thấy xứng đáng, không lỗ tí nào! Một canh giờ rồi mà vẫn chưa ra, quả thật không dám nghĩ nữa. Diệp cốc chủ nhu nhược như vậy không biết có chịu nổi không, phải biết rằng võ công Thẩm đại hiệp cực kì cao!

Một bộ phận quần chúng khuyến khích chủ quán trọ chuẩn bị một ít canh sâm, để tránh cho Diệp cốc chủ quá sức ngất đi. Thế nhưng một bộ phận khác lại cho rằng Diệp cốc chủ chính là thần y, nhất định có nhiều loại thuốc kì diệu, nói không chừng Thẩm đại hiệp một đêm bảy lần cũng chịu được, hoàn toàn không thành vấn đề!

Một đêm bảy lần, chẳng phải chúng ta phải ngồi đây đợi rất lâu sao? Quần chúng tập thể chà xát tay chờ mong, cứ tình hình này, không phải không có khả năng vượt trội Tần cung chủ và Thẩm công tử!

Eo ôi giang hồ quả thật giàu yêu thương.

Mà trong lúc mọi người đang đắm chìm trong các loại tưởng tượng kịch liệt, siêu việt, quái dị, rực rỡ thì tiểu nhị bịch bịch chạy xuống cầu thang, dùng khẩu hình nói với mọi người. “Tới rồi!”

Quần chúng lập tức chấn động tản ra bốn phía, ai uống trà thì uống trà, ai cắn hạt dưa thì cắn hạt dưa, còn lại mấy người hóng chuyện mà không có chỗ ngồi, không thể làm gì khác ngoài nhanh trí bắt đầu cãi nhau, để tỏ ra “Chúng ta quả thật không phải đi hóng chuyện”, cực kì không có lề thói!

Diệp Cẩn xuống cầu thang, sắc mặt hơi tái, nhìn qua có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Thẩm Thiên Phong theo sau hắn, cũng không nói lời nào, nét mặt vừa tự trách vừa khó diễn tả thành lời, khiến người ta nhìn thấy cũng đau xót trong lòng.

Quần chúng vây xem đồng loạt tỏ ra khó hiểu. Lúc trước rõ ràng là bộ dạng củi khô lửa bốc, hiện tại lẽ ra phải dùng gương mặt ửng đỏ MOE xuất hiện chứ, sao lại bày ra vẻ mặt đòi nợ thế này!

Diệp cốc chủ chắc không có vấn đề gì rồi, chẳng lẽ Thẩm đại hiệp không “lên” được?

Giả thiết này thật khiến người ta tan nát cõi lòng.

Dưới chân núi mênh mông, mấy con phượng hoàng đang cúi đầu lượn lờ, sau khi nhìn thấy hai người thì rụt cánh đáp xuống đất.

“Tiểu Cẩn”. Thẩm Thiên Phong không biết mình còn có thể nói gì.

Diệp Cẩn xoay người ngồi trên lưng phượng hoàng. “Ngươi cho ta thời gian yên tĩnh suy nghĩ một chút”

Thẩm Thiên Phong gật đầu, đáy mắt có chút chua xót.

Phượng hoàng giương cánh bay lên cao, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.

Trong sân, Thẩm Thiên Lăng đang tắm cho Cục Bông.

“Chíp!”. Cục Bông xoè cánh, rõ ràng cảm thấy cực kì sảng khoái!

Bầu trời truyền đến một tiếng kêu vang, Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu thì thấy hai con phượng hoàng đang lượn xuống. Mặc dù là ban đêm, một thân lông vũ bị ánh trăng chiếu vào sáng rọi, nhìn cực kì thanh khiết!

Cục Bông giận dữ “chíp” một tiếng, toàn thân lặn xuống nước.

Bản thân kém cỏi hơn thật đáng ghét!

Phượng hoàng đáp xuống đất, đặt Diệp Cẩn và Thẩm Thiên Phong trên lưng xuống.

“Đa tạ”. Diệp Cẩn vuốt ve đầu nó.

Phượng hoàng cọ cọ vào vai Diệp Cẩn rồi cao quý bước đến bên chậu nước, cúi đầu nhìn thoáng qua Cục Bông.

Tiểu phượng hoàng ướt sũng nhào vào lòng Thẩm Thiên Lăng, đôi mắt đậu đen cực kì uỷ khuất!

Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn ngoài vuốt ve đầu nó tỏ ra an ủi.

“Ta về phòng trước”. Diệp Cẩn thản nhiên nói.

Í, hình như có gì đó không đúng! Thẩm Thiên Lăng tức khắc cảnh giác nhìn đại ca hắn, chẳng lẽ nói thật rồi sao?

“Ta…”

“Không cần”. Thẩm Thiên Phong còn chưa nói hết, Diệp Cẩn đã cắt ngang, vào phòng đóng cửa lại.

Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt đồng cảm nhìn đại ca.

Thẩm Thiên Phong thầm thở dài, xoay người về phòng.

Thời điểm này nhất định phải đi theo!

“Còn chưa ngủ sao?”. Thẩm Thiên Phong ngồi bên bàn.

“Ngươi khai thật rồi sao?”. Thẩm Thiên Lăng hạ giọng hỏi.

Thẩm Thiên Phong gật đầu.

“Diệp đại ca nói sao?”. Thẩm Thiên Lăng rất quan tâm điều này.

“Sau khi hắn nghe xong thì không nói gì, cũng không thèm liếc mắt nhìn ta”. Thẩm Thiên Phong nói. “Chỉ bảo ta cho hắn thời gian yên tĩnh suy nghĩ”

Nghe có vẻ hơi thảm, nhưng không đến mức quá tệ! Thẩm Thiên Lăng an ủi đại ca. “Tối thiểu Diệp đại ca không cho ngươi một bạt tay, cũng không lấy dao đâm ngươi là được rồi”

“Ta thà rằng hắn đâm ta mấy dao cho nguôi giận”. Thẩm Thiên Phong cười khổ.

“Cũng không thể nói vậy”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Năm ấy ngươi sai ở chỗ không dám đối mặt hiện thực, muốn dùng né tránh để khiến Diệp đại ca quên ngươi, tạo thành kết quả của ngày hôm nay”

“Chíp!”. Cục Bông xoay một vòng quanh bàn.

Thẩm Thiên Lăng: …

Ngươi đừng phá hư bầu không khí như vậy chứ, rõ ràng đang rất nghiêm túc biết không!

“Bây giờ hắn lựa chọn như thế nào ta cũng đều tiếp nhận”. Thẩm Thiên Phong nhắm mắt lại. “Năm ấy là ta phụ hắn, hiện nay chỉ đành cố gắng bù đắp lại”

“Hay là ta giúp ngươi đi thăm dò một chút?”. Thẩm Thiên Lăng xung phong nhận việc.

“Không cần”. Thẩm Thiên Phong lắc đầu. “Để hắn một mình yên tĩnh đi”

“Cũng tốt, vậy ngươi cũng ngủ sớm đi, đừng nghĩ nhiều quá”. Thẩm Thiên Lăng ôm Cục Bông đứng dậy. “Sáng mai rồi tính tiếp”

Thẩm Thiên Phong gật đầu, sau khi nhìn theo bóng Thẩm Thiên Lăng ra khỏi phòng thì ôm kiếm xoay người nằm trên nóc phòng Diệp Cẩn.

Bầu trời đầy sao, cuối hạ đầu thu hơi rét lạnh, nhưng Thẩm Thiên Phong vẫn không muốn về phòng.

Thẩm Thiên Lăng ôm Cục Bông nhẹ nhàng quay về, sau khi đẩy cửa thì thấy Tần Thiếu Vũ còn đang đọc sách.

“Sao còn chưa ngủ”. Thẩm Thiên Lăng đặt con trai vào ổ, vội vàng rửa mặt rồi lên giường.

“Ngủ lâu quá rồi, không muốn ngủ nữa”. Tần Thiếu Vũ buông sách xuống. “Hồi nãy nói chuyện với ai vậy?”

“Đại ca”. Thẩm Thiên Lăng gối lên tay Tần Thiếu Vũ. “Hôm nay hắn xuống núi với Diệp đại ca, nói ra tất cả những chuyện ngày xưa”

“Thế à?”. Tần Thiếu Vũ chớp mi. “Kết quả ra sao?”

“Diệp đại ca nói muốn yên tĩnh một chút”. Thẩm Thiên Lăng hơi lo lắng. “Ngươi nghĩ liệu bọn họ có đường ai nấy đi không?”

“Dựa theo tính tình của Diệp Cẩn, chưa giết người tức là còn hi vọng”. Tần Thiếu Vũ bóp bóp bụng Thẩm Thiên Lăng. “Huống hồ việc này Thiên Phong có lỗi trước, Diệp Cẩn nhất thời không tiếp nhận được cũng là bình thường”

“Đứa trẻ kia thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. “Ta không đoán được ý đồ của sư phụ, nếu Thẩm Hàm thật sự là con của đại ca, sao không nói cho chúng ta biết?”

“Không thì ngày mai ngươi đi hỏi hắn đi”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi Thẩm Thiên Lăng. “Sư phụ thương ngươi như vậy, không chừng có thể hỏi ra vài việc”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Mai ta đi hỏi”

“Vết thương của ta khoảng nửa tháng sẽ khỏi, lúc đó chúng ta sẽ khởi hành đi Nam Hải”. Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn lên trán Thẩm Thiên Lăng. “Lúc đó cho dù gặp phải chuyện gì, Truy Ảnh cung cũng mặc kệ”

“Nhưng ta còn lo lắng chuyện đại ca và Diệp đại ca”. Thẩm Thiên Lăng lúc lắc chân. “Lỡ lúc đó hai người bọn họ vẫn còn không được tự nhiên thì làm sao bây giờ?”

“Không cho quản”. Tần Thiếu Vũ ôm chặt Thẩm Thiên Lăng. “Qua mùa thu thì sẽ đến mùa đông, Hàn độc của ngươi không thể kéo dài được nữa”

“Nhưng lâu rồi chưa phát tác mà”. Thẩm Thiên Lăng xoay người nằm sấp trên giường, ánh mắt long lanh. “Ngươi nói xem, có phải đã khỏi rồi không?”

“Cho dù đã khỏi cũng phải đến cho sư phụ kiểm tra”. Tần Thiếu Vũ không chịu thương lượng. “Nếu không ta sẽ không yên tâm”

“Nhưng tiểu Ngũ đã đi mời sư phụ, không chừng mấy hôm nữa ông ấy sẽ đến Phượng Hoàng sơn”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Lúc đó chúng ta không cần phải đi”

“Sư phụ sẽ không bước vào Trung Nguyên, tiểu Ngũ cũng không chắc sẽ tìm được”. Tần Thiếu Vũ đắp kín chăn cho Thẩm Thiên Lăng. “Truy Ảnh cung đã phái người báo tin cho tiểu Ngũ, hắn nhận được tin sẽ quay về”

“Được rồi”. Thẩm Thiên Lăng thoả hiệp. “Chờ sau khi ngươi khoẻ hẳn, chúng ta sẽ đi Nam Hải”

Tần Thiếu Vũ cụng trán với hắn. “Như vậy mới ngoan”

“Tắt đèn đi”. Thẩm Thiên Lăng ôm lấy eo Tần Thiếu Vũ. “Chúng ta ngủ thôi”

Tần cung chủ nói gì nghe nấy.

“Chíp!”. Cục Bông đang chơi một viên trân châu trong ổ thì bốn phía đột nhiên đen kịt, vì vậy Cục Bông rất không vui mà kháng nghị.

Tần Thiếu Vũ bắn qua cho nó một viên dạ minh châu nhỏ.

Cục Bông lập tức cực kì vui sướng, bắt đầu dùng móng vuốt đá tới đá lui.

“Đừng chiều nó như vậy!”. Thẩm Thiên Lăng phàn nàn.

“Ừ, chỉ lúc này thôi”. Tần Thiếu Vũ nghiêng người nhìn Thẩm Thiên Lăng. “Ta mới khỏi bệnh, không muốn nghe nó ồn ào”

“…”

“Sau khi trúng độc, một chút sức lực cũng không có”

“…”

“Còn rất đau”

“…”

“Suýt nữa thì chết”

“…”

“Có điều để bảo vệ Lăng nhi, hết thảy đều đáng giá”

“…”

Ánh trăng chiếu vào cửa sổ, Tần Thiếu Vũ dùng ánh mắt cực kì dịu dàng nhìn Thẩm Thiên Lăng.

Thẩm Thiên Lăng hít sâu một hơi, căm giận buông quần ra!

Lợi dụng cảm giác áy náy của người khác là chuyện vô sỉ nhất!

Đê tiện không chịu nổi!

Tần cung chủ thực hiện được âm mưu, tay phải thành thạo vuốt ve cái mông trơn mịn

Thẩm Thiên Lăng: …

Trước ngực có thương tích không nên nhúc nhích, ngươi tốt nhất hãy ngủ đi!

Bóp tới bóp lui, có còn tự giác của một bệnh nhân không!

“Ưm…”. “Tiểu Lăng” bị nắm lấy, Thẩm tiểu thụ cắn môi dưới, cau mày trừng Tần Thiếu Vũ.

“Hử?”. Tần cung chủ cười rất thiếu ăn đòn.

“Hử muội ngươi!”. Thẩm Thiên Lăng mạnh miệng.

Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn lên môi hắn, tay phải di chuyển nhanh hơn.

Lại bắt đầu rồi! Cục Bông quyết đoán ngậm dạ minh châu chui ra cửa sổ, sau đó chạy vào phòng Diệp Cẩn.

“Chíp!”

Diệp Cẩn vốn đang thẫn thờ trên giường, sau khi thấy Cục Bông vào thì hơi sửng sốt, sau đó vươn tay ra. “Tới đây”

Cục Bông ngoan ngoãn chạy tới, nhảy lên giường nhào vào ngực Diệp Cẩn, cực kì nghe lời.

Trên mặt Diệp Cẩn rốt cuộc cũng xuất hiện nụ cười, nhẹ nhàng gãi gãi cho nó.

Tối nay có nó ở bên cạnh cũng không tệ.

Mà so ra, Thẩm tiểu thụ rõ ràng hạnh phúc hơn. Tần Thiếu Vũ quả thật thương hắn đến tận xương, ngay cả phục vụ cũng cực kì dịu dàng, vô số yêu thương toả ra phía sau lớp màn che.

“Thoải mái không?”. Tần Thiếu Vũ nhéo gò má ửng hồng của Thẩm Thiên Lăng.

“…”.Thẩm Thiên Lăng phơi bụng giả chết.

Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, cẩn thận cột lại tóc cho hắn.

“Còn ngươi thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng hừ hừ như muỗi kêu.

“Hả?”. Tần Thiếu Vũ không nghe rõ.

Thẩm Thiên Lăng đơn giản vươn tay qua nắm một cái, cực kì phóng túng!

Tần Thiếu Vũ: …

“Xin đi ta sẽ cho ngươi!”. Thẩm tiểu thụ làm ra vẻ mặt ác bá.

Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn. “Ừ, xin ngươi”

Thẩm Thiên Lăng cảm thán. “Chơi qua nhiều con gái nhà lành như vậy, ngươi là người phối hợp nhất”

Tần Thiếu Vũ bật cười.

Thẩm Thiên Lăng hôn nhẹ lên môi hắn. “Ta yêu ngươi”

“Câu này cũng là lời thoại của ác bá sao?”. Tần Thiếu Vũ mỉm cười hỏi.

“Câu này là lời thoại của ta”. Thẩm Thiên Lăng xoay người vòng tay qua cổ Tần Thiếu Vũ, nhắm mắt hôn sâu lên lần nữa.

Cực kì triền miên.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thiên Lăng theo thói quen tỉnh dậy, quay đầu nhìn thấy người bên cạnh còn đang ngủ, vì vậy tiến tới hôn một cái.

Tần Thiếu Vũ nhếch mép. “Chưa đủ”

Giả bộ ngủ thật đáng ghét! Thẩm tiểu thụ ngồi dậy mặc quần áo.

“Hôm nay trời đẹp”. Tần Thiếu Vũ nhìn ngoài cửa sổ.

“Ừ, ta đỡ ngươi ra ngoài phơi nắng”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Bữa sáng muốn ăn gì?”

“Ngươi có thấy chúng ta như trở về những ngày sống ở thôn nhỏ dưới chân núi không?”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn. “Ta bị thương, ngươi giặt đồ nấu cơm chăm sóc ta”

“Ta tuyệt đối không muốn chuyện này phát sinh lần thứ ba”. Thẩm Thiên Lăng xuống giường mang giày. “Cũng không biết đại ca sao rồi”

“Chíp!”. Cục Bông nhảy vào từ cửa sổ, khoé mỏ dính một hạt cơm.

“Có người nấu cơm cho ngươi ư?”. Thẩm Thiên Lăng hơi kinh ngạc, đi tới gỡ hạt cơm trên mỏ nó xuống nắn nắn – chưa chín.

Vừa nhìn đã biết là ai rồi… Thẩm tiểu thụ xuống bếp, quả nhiên thấy đại ca hắn đang rửa rau.

“Còn dính đất phía trên”. Thẩm Thiên Lăng đứng ở cửa nhắc nhở.

“Ngươi làm đi”. Thẩm Thiên Phong nhìn thấy cứu binh, lập tức nhường vị trí.

“Ngươi muốn nấu cơm cho Diệp đại ca ư?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Thẩm Thiên Phong cam chịu.

Tuy một màn này hơi kì lạ nhưng nghĩ kĩ lại cũng có chút lãng mạn nha! Thẩm Thiên Lăng xắn tay áo rửa rau, định giúp đại ca hắn một tay!

Trong sân có một con phượng hoàng bảy màu đáp xuống, cửa phòng bên trái cũng mở ra, Diệp Cẩn mang một bao quần áo nhỏ đi tới.

“Ngươi phải đi sao?”. Thẩm Thiên Phong đứng ở cửa bếp sửng sốt.

“Ta đi Thiên Ổ Thuỷ trại, đợi Thiếu Vũ hoàn toàn không sao rồi sẽ rời đi”. Diệp Cẩn né tránh ánh mắt của Thẩm Thiên Phong.

“Chíp!”. Cục Bông nhào vào ngực Diệp Cẩn, đôi mắt hạt đậu cực kì MOE!

Diệp Cẩn cười cười, nhẹ nhàng đặt nó xuống đất. “Sau này rảnh rỗi sẽ về thăm ngươi”

“Diệp đại ca”. Thẩm Thiên Lăng cũng không biết nên nói cái gì.

“Ngươi ở lại đi”. Chân nhân đột nhiên vào cửa, dẫn theo đứa trẻ bên cạnh.

“Tiền bối”. Diệp Cẩn còn chưa kịp nói nhiều, chân nhân đã chỉ vào Thẩm Thiên Phong. “Ngươi xuống núi”

“Chíp!”. Cục Bông xoay vòng vòng trên bàn.

Diệp Cẩn khẽ nhíu mày. “Ta…”

“Thiên Ổ Thuỷ trại vừa gặp đại nạn, Thiên Phong đến đó có thể giúp đỡ được”. Chân nhân nói. “Mà ngươi ở trên núi, thứ nhất là vì Thiếu Vũ, thứ hai cũng có thể chữa bệnh cho ta”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87
Phan_88
Phan_89
Phan_90
Phan_91
Phan_92
Phan_93
Phan_94
Phan_95
Phan_96
Phan_97
Phan_98
Phan_99
Phan_100
Phan_101
Phan_102
Phan_103
Phan_104
Phan_105
Phan_106 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog